trách nhặm nầy cho hoàn toàn, đặng đi cho tới nơi, về cho tới chốn, nếu rủi mà tôi gặp cơn nguy hiểm, bỏ mạng giữa đường, thì anh em phải lấy cái thơ trong túi tôi đây, là một cái quốc thơ của Nguyễn-Vương, mà đem đi; còn hai anh em rủi có trắc trở đều chi, thì tôi cũng phải hết lòng cứu giúp, nói rồi ngó lại tên đội trưởng đương đứng một bên và bão rằng:
Ngươi hẩy đem toán quân nầy về hiệp cùng binh quan bão-hộ Hồ-văn-Lân, chờ khi Nguyển-Vương trở lại khôi phục Nam-kỳ, sẽ ra tiếp ứng. Tên đội thưa vâng và lui về, rồi cả ba anh em với ba tên bộ hạ, dắc nhau băng đồng lước bụi, kiếm ngã đàng rừng mà đi. Thật là:
Bao nài vạn thũy thiên san.
Mấy sông cũng lội mấy ngàn cũng băng.
Khi Nguyển-Hửu-Thoại và mấy tướng tùy tùng lên tới Tà-Keo, thì thấy một đám rừng cây mù mịt, triền núi thấp cao, bèn tách theo đường mòn trong rừng lần lần đi tới, khi ra khõi rừng, có một khoãn đồng trống, ngó qua hướng tây thấy bóng tà dương đã lần lần xuống khõi ngọn cây, và một ánh sáng hồng dọi vào dãnh núi, xem ra nữa đõ nữa đen, Nguyển-Hửu-Thoại với Trần-Xuân-Trạch liền gò cương ngừng ngựa, rảo mắt ngó ra chung quanh chơn rừng, chẵng thấy nhà cữa dân cư, chĩ thấy một lùm đại thọ trên gò, nhánh lá sùm sề, tàng cây mát mẽ, thì nói với Trần-Xuân-Trạch rằng:
— Trời đã gần tối, chúng ta phải lên tạm đở gò nầy, đặng ăn uống nghĩ ngơi, rồi sáng mai sẻ lên đường cho sớm, nói rồi cả thảy mấy người đều kéo