Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/32

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 262 —

— Bẫm quan lớn, chủ tướng tôi là Hồ-văn-Lân nghe tin giặc Tây-sơn vào đánh Giadinh, và đức Nguyển-vương thất trận thũy chiến chạy về Mỹ-tho, nên chủ tướng tôi lật đật đem binh tuốt về tiếp cứu, nhưng khi xuống tới Châudoc, bổng gặp đạo binh Tây-sơn kéo lên, hai bên hỗn chiến một trận rất dử, song binh giặc thì đông, binh ta thì ít, nên đánh không lại, vì vậy chúng tôi phải thất lạc vào đây, còn binh Tây-sơn bây giờ nghe nói đả kéo lên Nam-vang, mà lập quyền bảo hộ nơi xứ ấy.

Nguyễn-hữu-Thoại nghe nói thì vẽ mặt có sắc kinh nghi liền vội vã hỏi rằng:

— Còn ngươi có biết quan bảo hộ Hồ-văn-Lân bây giờ ở đâu không?

— Bẩm quan lớn, trong khi binh cũa chũ tướng tôi bại trận, thì nghe nói chạy về hướng đông, còn bọn tôi bị quân Tây-Sơn rược nà, nên phải chạy lạc vào đây, đặng tính trở về Rạch-giá.

Trần-xuân-Trạch nói: nếu quân Tây Sơn đả tấn lên chím cứ Cao-man rồi, thì đường bộ từ Cao-man qua Xiêm đã thuộc về chúng nó tuần phòng tế-soát, như vậy thì việc hành trình của chúng ta rất nguy hiểm lắm.

Nguyển-hửu-Thoại ngẫm nghỉ một chút rồi nói rằng:

— Khi ta đem binh cứu viện Cao-man mà kháng cự cùng Xiêm, thì ta có thông thuộc các nẻo đường trong nước Cao-man một ít, bây giờ chúng ta chẳng nên noi theo đường đại lộ mà đi, e gặp binh Tây-Sơn ngăn đón.