— Không lẽ quân Tây-sơn tấn binh lên Caoman lẹ vậy, vì trên Caoman có quân binh cũa Hồ-văn-Lân ngăn giữ.
Vậy đễ tôi bão quân sắm sữa rượu thịt và vật thực đem theo đặng có cần dùng trong lúc hành trình cho tiện.
Nói rồi cã thãy sáu người đều lên ngựa, băng ngang vào nước Caoman mà sang qua Xiêm quốc.
Đoạn Nguyển-vương với cung quyến dắc nhau xuống thuyền chạy ra cù lao Phú-quốc trú ngụ. Lúc bấy giờ toàn cỏi Nam-kỳ đều bị quân Tây-sơn chím cứ hết cã, còn Nguyển-hữu-Thoại với mấy anh em phụng mạng qua Xiêm cầu binh cứu viện
Khi lên khỏi Châudoc một đổi, xãy thấy một đội quân trong rừng xốc ra, Nguyển-hữu-Thoại xem thấy y phục thì biết là đội quân Annam, bèn lấy làm lạ liền ngừng ngựa đễ coi, bỗng có một tên đội thấy Nguyển-hửu-Thoại, thì lật đật chạy lại cúi đầu thi lễ.
Nguyễn-hữu-Thoại ngó tên ấy châm chỉ rồi hỏi rằng:
— Ngươi ở về đạo binh nào đến đây?
Tên đội trưởng đứng lại một bên rồi vòng tay thưa rằng:
— Bẫm quan lớn, tôi ở về đạo binh của quan bão hộ tại Caoman là Hồ-văn-Lân.
Nguyễn-hữu-Thoại nghe nói thì sửng sờ rồi hỏi tiếp rằng:
Ngươi ở về đạo binh của quan bảo hộ là Hồ-văn-Lân, mà ngươi đem quân sĩ đi đâu đây? sao ta xem không có hàng ngủ thứ tự chi hết?