Nói rồi liền sai quân đòi Nguyển-hữu-Thoại đến và bão rằng:
— Ta nhứt định đêm nay phãi vượt biển sang qua cù lao Phú-quốc, mà tránh đở quân giặc, và ý muốn cầu cứu nước Xiêm giúp ta trong lúc thế cùng binh nhược. Vậy tướng quân là người đả có hòa ước cùng Xiêm khi trước, thì tướng quân phải lảnh cái trách nhậm nầy, đặng qua Xiêm xin binh cứu viện, nếu vua Xiêm còn nhớ lời ước thệ cùng tướng quân ngày xưa, thế thì củng có lẽ đem binh giúp đở chúng ta trong cơn nguy cấp.
Vậy thì tướng quân ráng lãnh cái trách nhậm ấy cho hoàn toàn, quã nhơn cùng các tướng tạm trú tại cù lao Phú-quốc mà đợi tin tướng quân. Nói rồi Nguyển-vương viết một phong thơ, đóng ấn tử tế, giao cho Nguyển-hữu-Thoại đem qua cho vua Xiêm, và sai hai tướng là Trần-xuân-Trạch và Cao-phước-Trí đi cùng Nguyển-hửu-Thoại sang Xiêm cầu cứu.
Nguyển-hữu-Thoại vâng lịnh, lãnh quốc thơ rồi sắm sữa hành trang, đi với hai tướng tùy tùng, và ba tên quân nhơn đễ theo sai khiến, rồi nói với hai tướng là Trần-xuân-Trạch và Cao-phước-Trí rằng:
— Chúng ta bây giờ phải lên Nam-vang: mượn đường Caoman mà thẳng qua Băng-côc (Bangkok) cho mau, nếu đễ trễ nãi ngày giờ, ắc quân Tây-sơn tấn lên Nam-vang thì chúng ta hành trình không tiện.
Trần-xuân-Trạch nói: Vậy thì chúng ta sáng mai phãi đi, chẳng nên trễ nãi, Cao-phước-Trí nói;