bớt lòng lo buồn một ít, rồi day lại thưa cùng Nguyển-Vương rằng:
Thưa phu quân, chỗ Rạch-giá nầy chẵng phải là một chổ của chúng ta đình binh tị-nạn, nếu nay mai Nguyển-Huệ đem binh rược theo, thì chúng ta biết liệu làm sao? vậy xin phu quân nhứt định tìm kiếm nơi nào, đặng mà ký túc thê thân, và chiêu tập tướng sỉ của ta tãng lạc các nơi, rồi chờ ngày sẻ cử binh mà phục thâu bờ cỏi mới đặng.
Nguyển-vương nghe Hậu-phi nói thì đáp rằng:
— Ta sẽ nhứt định sai người qua Xiêm cầu binh cứu cấp, và định nội đêm nay, thì chúng ta sẽ xuống thuyền, chạy lên Ha-tien, rồi vượt qua cù-lap Phú-quốc mà tị nạn, đặng chờ coi tin tức binh Xiêm thế nào, rồi sẽ liệu toan phương khác.
Ngọc-Du công-chúa nghe Nguyển-vương nói vậy thì thưa rằng:
Thưa vương-huynh, năm ngoái em có nghe rằng: khi phò-mã Nguyễn-hữu-Thoại đem binh cứu trợ Caoman, có hòa ước cùng tướng Xiêm là Chất-Tri, nay Chất-Tri đã lên ngôi quốc-vương, thế cũng còn nhớ những sự hòa ước khi trước cùng Nguyễn-hữu-Thoại.[1] Vậy nếu vương-huynh muốn cầu binh Xiêm, thì xin sai phò-mã Nguyển-hửu-Thoại thì có lẻ xong việc.
Nguyển-vương nghe công-chúa nói liền gặt đầu và đáp rằng: Lời hiền-mụi nói rất hữu lý, ta cũng tính phãi sai Nguyển-hữu-Thoại mới xong.
- ▲ Nguyễn-vương đưa công-chúa Ngọc-Duệ cho Nguyễn-hữu-Thoại, trong khi chạy ra cù lao Tho-châu, công-chúa Ngọc-Duệ là em thứ ba của ngài.