Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/28

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 258 —

giờ chẵng đầy năm trăm, còn chiến thuyền chẳng đầy ba chục, thì có thế gì mà đối địch cùng quân Tây-Sơn cho nổi, vậy thì con phải liệu kiếm nơi nào, mà tàng binh lánh nạn thì mới được.

Nguyển-Vương day lại huỡn đãi thưa rằng:

— Thưa vương-mẩu, thuở nay việc thắng bại là binh gia thường sự, nào có chi lạ mà Vương-mẩu phải buồn bực âu sầu; tuy bây giờ ngoài việc binh-thuyền chiến-trận ta thất bại, nhưng mà trong lòng ta đừng cho thất bại, thì có ngày ta cũng được rửa hận báo thù, e là e cho bề ngoài thế lực chưa thua, mà trong lòng đã hồn tiêu phách lạc, như vậy thì không thế gì thắng đặng.

Vương-Mẩu chẳng nhớ thuở xưa, Sở-Hạnh-Võ bá chiến bá thắng, nhưng bị bại một trận mà đến đỗi mạng vong; còn Hán-Bái-công, trăm trận đều thua, nhưng thắng một trận thì được thành đế nghiệp, ngày nay binh ta dầu thất bại, mà nếu ta bền lòng gắng sức, thì ngày sau có lẽ cũng đặng thành công.

Vã lại quân Tây-Sơn bây giờ tuy là chiếm cứ được Nam-Kỳ mặc dầu, nhưng chúng nó không thế gì bão thủ lâu đặng, vì Nguyển-Nhạc chẳng lẽ bõ thành-đô Qui-Nhơn mà ở đây, và Nguyển-Huệ thì còn lo một mũi giặc của Trịnh-Sum ngoài Bắc, nên anh em chúng nó thế nào cũng phải trở về Qui-Nhơn mà bão thủ thành trì, chừng ấy con đem binh phục thâu Saigon như nháy mắt, xin Vương-mẩu yên lòng, để mặc con toan liệu.

Hậu-phi nghe Nguyển-Vương bàn nghị mấy đều, tuy là chưa biết thắng bại lẽ nào, nhưng cũng được