Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/22

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 252 —

rồi vào trong lấy một bao thuốc súng, châm lữa bừng lên, đốt tàu cháy lên rần rần, rồi nhảy vào mà tự tử, chớ chẳng để quân giặc bắt mình và lấy tàu mà dùng làm lợi khí của nó.

Đức Nguyển-Vương đứng trên thuyền thấy lửa cháy rần rần, khói bay mịt mịt, kế nghe báo Đề-đốc Mạng-Hòe đốt tàu tự-tử và thấy tàu giặc lướt tới như giông, thì ngài đốc suất binh thuyền xốc ra tiếp chiến.

Đạo chiến-thuyền của Huỳnh-thiêm-Lộc và Tôn-thất-Thiện đánh không lại thuyền giặc Tây-Sơn, lớp chạy tảng lạc trong sông, lớp bị chúng nó đoạt thủ.

Lúc bấy giờ đức Nguyển-Vương mình mặc áo nhung-y,[1] đầu đội nón chiến lịp,[2] đứng trên thuyền lầu, đốc quân hỗn chiến, bỗng có một viên đạn bên thuyền giặc bắn qua, trúng cây cột bườm gãy xuống, rớt một bên ngài, các bình sỉ đều thất kinh.

Nhưng đức Nguyển-vương đứng trước thuyền nghiểm nhiên, không chút chi nao lòng động ý, tay cầm súng ô-thương bắn qua thuyền giăc, chết hết năm viên chiến tướng, thuyền giặc không dám xốc vào, rồi ngài truyền lịnh binh sĩ vừa đánh vừa thối lui mà chạy.

Khi thuyền của Nguyển-vương về tới sông Saigon, thì thuyền giặc ào ào lướt tới, không thế cự nỗi.

Đức Nguyễn-vương và các tướng liền lên bờ rồi kéo binh vào thành Saigon mà cự chiến, kế binh Tây-sơn kéo tới công thành rất dử, Nguyển-huỳnh-Đức và Nguyển-kim-Phẩm, đem binh lên


  1. Nhung y là áo để mặc mà đánh giặc.
  2. Chiến lịp là nón lớn để đội trong khi ra trận.