Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/21

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 251 —

Còn ba đạo chiến thuyền của Tây-Sơn, bây giờ đả vào hết cã trong sông Nhà-bè, và ùng ùng lước tới. Trận thế xem như một con lưởng-đầu-xà, hai đạo đi đầu bét ra hai bên, còn đạo chiến thuyền phía sau thì kéo dài một dọc, như hình con rắng hai đầu, đương xung xăng lội tới.

Đề-đốc Huỳnh-thiêm-Lộc thấy thuyền Tây-Sơn ào ào tấn tới như giông, thì truyền cho các chiến thuyền, đều giăng một hàng ngang sông mà đón ngăng thuyền giặc, bấy giờ trận thế lại đổi ra một hàng « chữ-nhứt » mà chống lại với thuyền giặc rất dử dằn. Nào là lằng-tên, nào là mũi đạn, nào là hõa hổ, nào là thần công, hai bên bắn ra như mưa. Mặt trận chiến thuyền cũa Tây-Sơn cũng đổi lại, như hình « chử nhơn » rồi xông vào hãm trận một cách rất mảnh liệt. Cả hai hỗn chiến cùng nhau hơn trót giờ.

Đạo chiến thuyền của Nguyển-vương lúc nầy, chỉ có vừa đánh vừa lui, từ từ trở lại.

Lúc bây giờ Quan Phó-Đề-đốc Mạng-Hòe (Manuel) là người nước Pháp, ở trên chiếc chiến-hạm, đốc quân xốc tới xáp trận với thuyền giặc hơn trót giờ, bị thuyền Tây-Sơn phũ vây bốn phía, nhưng Mạng-Hòe không nao núng chút nào, cứ đốc suất thủy binh cự chiến rất kịch-liệt, chừng thấy thuyền mình đã hãm vào một cảnh ngộ nguy cấp, không thế cự nổi, quân sỉ trên thuyền lớp bị thương lớp bị tên, lần lần chết mất rất nhiều, còn binh thuyền của giặc, thì áp tới ào ào như sôi, phủ vây chặc cứng.

Mạng-Hòe nghĩ rằng: nếu để cho quân giặc lấy thuyền mà dùng, thì càng thêm ích lợi cho nó, thà là đốt thuyền mà tự-tử thì hay hơn. Nghĩ như vậy