Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 4.pdf/10

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 238 —

Khi Chất Tri ra khõi Đế-Thiên một đỗi, bỗng thấy một đội quân mã rần rần chạy tới, người cởi ngựa đi đầu là Sô-Xi, thấy anh là Chất-Tri thì gò cương ngừng ngựa và hỏi rằng:

— Anh đi đâu mà hồi xế đến giờ, làm cho em kiếm tìm hết sức như vậy?

Chất-Tri bèn thuật công chuyện từ khi gặp con bạch hầu nơi mé rừng, bắn nó thế nào, đến lúc vào xem cãnh phật và sự phật mách bảo cho sải già tiếp rước thế nào, nhứt nhứt đều thuật lại cặng kẻ cho Sô-Xi nghe hết.

Sô-Xi nghe thì cho là một sự rất ly kỳ, rồi ngó lại thấy con bạch hầu đứng một bên anh bèn hõi rằng:

— Con nầy phải là con bạch hầu anh nói đó chăng?

— Phải, con bạch hầu nầy ở trong chùa tháp với lão sải già, nó biết nghe kinh lạy phật, và biết nghe hiểu tiếng người, qua thấy nó có tánh khôn ngoan, lại biết vâng lời dạy bão, nên qua xin sãi ấy đem nó về đây, thật là một con bạch hầu rất khôn, trên đời ít có, nói rồi hai anh em hớn hở vui mừng, dắc nhau trở về dinh trại.

Bữa nọ Chất-Tri đương ngồi trong dinh, bổng có quan chưỡng-ấn bên Xiêm qua báo tin rằng: Tại Cổ-lạc-Thành có một tướng Xiêm tên là Phi-nha-oan-Sãng dấy loạn, đem binh về triều bắt vua Trịnh-quốc-Anh hạ ngục.

Chất-Tri nghe tin ấy lấy làm lạ, liền hỏi quan chưởng-ấn rằng:

— Cớ sao Phi-nha-oan-Sãng lại cử binh về triều, bắt vua mà hạ ngục, ngươi có rõ chăng?