Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/73

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 141 —

— Thằng Nặc-Vinh thế nó muốn lặng vô bờ, tướng quân phải lội tới cho mau mà chận nó lại.

Dương-công-Trừng nghe nói tức thì lội theo, còn Chiêu-căng-Mu ỡ trên thuyền rược tới, hai người đón ví một hồi làm cho Nặc-Vinh lội lặng đả mệt sức đuối hơi, tay chơn đều bủng rủng, rồi lửng đững giửa sông, bị Dương-công-Trừng rược theo, bắt đặng đem lên trói lại để nằm dưới khoang, rồi hai người chèo ghe trở về, đem Nặc-Vinh nạp cho Đổ-thanh-Nhơn phát lạc.

Bửa sau Đỗ-thanh-Nhơn hội các văn võ bá quan Annam và Cao-man tại thành Ô-đông, nghị xữ Nặc-Vinh về tội tữ hình, rồi hạ lịnh cho đao phủ quân đem ra trước viên môn trảm thủ.

Chiêu-căng-Mu xin lấy đầu Nặc-Vinh bêu trước cữa thành và đem thây bỏ ngoài đồng nội, đó rồi tư tờ cho đức Nguyễn-Ánh hay, xin rước Hoàng-hậu và cung-quyến về, tôn Hoàng-tử Nặc-In lên ngôi, phong Chiêu-căng-Mu làm nhiếp chánh, và đễ Hồ-văn Lân ỡ tại thành đô Nam-vang mà bão hộ nước Cao-man.

Còn Đổ-thanh-Nhơn rút binh về Saigon, từ đây nước Cao-man thuộc về đức Nguyễn-Anh bão hộ.


HỒI THỨ MƯỜI HAI

Đức Nguyễn-Ánh tức vị xưng vương;

Tướng Cao-man đồn quân dấy loạn.


Qua tháng 11 năm Kỹ-Hợi năm (1779). Lúc bấy giờ Đức Nguyển-Ánh đương lo chấn chỉnh đất Nam-kỳ, định lập bản đồ phân làm ba