Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/72

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 140 —

mé sông, còn Chiêu-căng-Mu chèo thuyền ngăn cản phía ngoài mà đón bắt.

Nặc-Vinh lặng một hồi nữa rồi nỗi lên, thấy Dương-công-Trừng lội tới chận đầu, Nặc-Vinh quày lại lội ra ngoài khơi, thì Chiêu-căng-Mu lại bơi thuyền rược tới, Nặc-Vinh tức thì ngấm xuống.

Dương-công-Trừng bèn kêu Chiêu-căng-Mu bão phãi coi chừng nó lặng vô bờ. Chiêu-căng Mu liền chèo ghe dọc theo mé bờ, rồi hai người đón một hồi lâu, mà không thấy tăm dạng Nặc-Vinh nỗi lên đâu hết.

Dương-công-Trừng lấy làm lạ, nói với Chiêu-căng-Mu rằng:

— Thằng khốn nầy thế nó đã chết chìm giữa sông rồi sao, mà không thây nổi lên mặt nước? Nói rồi liền leo lên ghe, hai người chèo dọc theo mé sông mà coi chừng, bổng thấy một về cỏ rất to, đương lêu bêu trôi trên mặt nước.

Dương công-Trừng bèn ngó châm chĩ về cỏ ấy một hồi, thấy chính giữa về cỏ có hơi động dạng, liền day lại nói nhỏ với Chiêu-căng-Mu rằng:

— Chắc thằng khốn nầy núp dưới về cỏ đó chẵng sai, nói rồi liền tuột xuống sông, sẻ lén lặng lại về cỏ, khi lội lại gần thấy quã thật Nặc-Vinh đương đeo theo dưới về cỏ mà núp, Dương-công-Trừng lật đật lội lại chụp nó một cái, nhưng chụp vừa tới thì nó đã vuột ra khõi rồi tức tốc lội đi.

Chiêu-căng-Mu ở trên ghe thấy Nặc-Vinh đương lặng dưới nước, bèn kêu Dương công-Trừng nói rằng: