nhai, bị quân Xiêm ngang ngược, ỹ thế hại người, tôi thấy vậy bất bình, bèn giết quân Xiêm, nên phãi ra đây trú ngụ, từ ấy đến nay đả đặng hai năm trời rồi, tôi tính cũng muốn trở về Annam làm ăn, nhưng chưa gặp dịp.
Nguyển-hữu-Thoại nghe nói thì đáp rằng: vậy thì Túc-hạ củng là người trượng phu nghỉa khí, và khi trước cũng có tá ngụ xứ ta, nay gặp lúc xứ ta nước loạn nhà nghiên. Sao không ra mà lập chút công lao, đặng giúp đở Đức Nguyển-Ánh là người biết chiêu hiền nạp sĩ, trọng dọng nhơn tài, và là người lá ngọc nhành vàng trong giòng chúa Nguyển, để ở chi chổ sơn lâm cùng cốc nầy, cho mai một cái danh giá của mình, đem một chí khí nam nhi, mà vùi theo rừng cây bụi cỏ, thế thì chẵng phải là oan uổng lắm sao?
Hà-hỉ-Văn gặc đầu và nói rằng:
— Nếu quan-nhơn có lòng tiến cữ, thì kẻ tiện sỉ nầy củng xin ra sức mọn mà giúp đở tay chơn cùng ngài, vậy bây giờ đây thuyền ngài ở đâu? xin quan-nhơn chỉ dẫn.
Nguyễn-hửu-Thoại nói:
— Các thuyền của ngài còn đậu dựa mé cù-lao bên kia, từ đây qua đó cách chừng mười dặm.
Hà-hỉ-Văn mừng rở và nói:
— Vậy thì sẳn dịp đây, xin quan-nhơn vui lòng ngồi lại dự cái tiệc mọn nầy cùng chúng tôi, đặng đàm đạo chơi, rồi sáng mai chúng tôi sẻ đến thuyền ngài, mà cầu xin ra mắt.
Nguyễn-hửu-Thoại thấy ý Hà-hỉ-Văn thật tình quyến luyến, thì vui sắc mặt mà đáp rằng: