phần mộ của nàng, một giấc yêm điềm, hương tàng khói lạnh; thãm thay, từ đây chỉ thấy quạ viếng dều thăm, kiến bu ruồi đậu.
Thật là: | Tới lui bịn rịn hơi ruồi kiến, |
Thăm viếng lăng xăng lủ quạ dều. |
Nặc-Vinh lấy rơm đấp điếm cho nàng xong rồi, liền lước bụi băng rừng, tìm đường trốn lánh quân giặc, chạy đi một hồi, đã mỏi mệt tinh thần, mà trời còn khuya khoắt, bổng thấy một cái Tha-la[1] dựa đường, Nặc-Vinh liền vào ngồi dựa bên cột mà nghỉ, tưởng tới cái cãnh ngộ khổ nảo gian truân chừng nào, thì trong lòng càng thêm buồn thãm, rồi hai mắt liêm diêm, bổng thấy một người gái mặt mày dử tợn, tóc bõ xù xụ hai bên, mình mẫy đen như thang hầm, hình trạng xem rất kỳ quái, tay cầm một cái trành vầm đứng trước Tha-la, chỉ ngay vào mặ Nặc-Vinh mà nói: Nặc-Vinh, mi là một đứa đại ác sát nhơn, ta là một kẻ vô tội, sao mi nở đem độc dược giết ta, rồi bõ ta vào cấm-cung đốt cho phồng da cháy thịt, đặng cứu nàng Chất-băng-Nhã đem đi
Mi hãy thường mạng cho ta, bằng không thì ta giết mi mà trã hận, nói rồi xốc lại, lấy trành-vầm nhắm ngay đầu Nặc-Vinh đánh xuống một cái rất mạnh.
Nặc-Vinh thất kinh la lên một tiếng, rồi giựt mình mở mắt thì chẳng thấy ai, Nặc-Vinh nhớ lại khi
- ▲ Tha-la là cái chòi nhỏ của Cao-man cất dựa bên đường để cho hành khách nghĩ mát.