vùng thối lui lại vài ba bước, rồi la lên một tiếng, cả thãy mấy tên kia đều rút dao bên lưng ra sáng giới, Hà-hĩ-Văn mắt ngó Nguyễn-hửu-Thoại lườm lườm rồi hỏi rằng:
Ngươi là ai sao dám ban đêm lén vào sơn-động? ngươi hãy nói ngay, như thuận-tình thì ta sẻ dung cho, bằng nghịch ý ắc không ra khỏi động.
Nguyển-hửu-Thoại mỉn cười và đáp lại cách tề tỉnh rằng:
Ta không biết đều chi gọi rằng thuận-tình, mà củng chẳng biết đều chi gọi rằng nghịch ý. Ta tên Nguyển-hửu-Thoại là thuộc tướng của Đức Nguyển-Ánh, bị quân Tây-sơn dấy loạn, nên tôi, chúa, thất lạc vào đây, muốn kiếm chổ tạm trú ít ngày, đặng chờ cơ hội sẻ đem binh diệt trừ đãng giặc. Xảy thấy cô nương có tài xạ tiểng thì lòng rất ngợi khen, kế thấy con dơi bị cô nương bắn nhằm, rớt dựa bên ta, nên ta vội vả bắt giùm xuống đây, chớ không đều chi nghịch ý, xin anh em miễng tể.
Tên chánh đảng thấy Nguyển-hữu Thoại oai nghi vỏ dỏng, mà lời nói nghe có lý thú diệu dàng, thì ngẩm nghỉ một chút rồi hỏi rằng:
— Nguyển-hữu-Thoại nào, phãi là Nguyển-hữu-Thoại khi trước ta nghe có tùng chinh với quân Xiêm đó chăng?
Nguyển-hửu-Thoại thấy hõi liền đáp lại rằng:
— Chính là ta đây, mà sao Túc-hạ biết đặng sự ấy?
Hà-hỉ-Văn liền bước lại lấy lời cung đốn mà nói rằng:
— Thưa quan-nhơn nguyên khi trước, tôi ở xứ Annam buôn bán, sau qua Xiêm kiếm chuyện sanh