Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/59

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 127 —

thần bổn thân đi xuống tỉnh thành Saigon, đặng cầu xin Đức Nguyễn-Ánh đem binh cứu viện, thì họa may mới đặng thành công.

Hoàng-Hậu nghe Chiêu-căng-Mu bàn nghị mấy lời, rất hiệp ý bằng lòng, rồi rưng rưng nước mắt mà đáp rằng:

— Quan bão-giá người ôi! sự nầy là mẹ con ta xin phú thát cho người lo liệu, xin người ráng sức đồ mưu toan kế, mà giúp đở nước nhà, may đặng khôi phục cơ đồ, thì công ơn nhà ngươi sẻ ghi chạm nơi giữa đền vàng, mà lưu truyền hậu-thế.

Chiêu-căng-Mu liền sắp đặt hành trang, và từ giả Hoàng-Hậu rồi đi với ít tên quân nhơn, thẳng xuống Saigon, vào nhà sứ quán nghỉ ngơi, sáng bửa sau đến trước dinh môn, xin vào ra mắt.

Đức Nguyển-Ánh bữa ấy ra giữa soái phủ, hai bên có các tướng văn vỏ hội tề; kế quân hầu vào báo rằng có quan bảo-giá nước Cao-man tên là Chiêu-căng-Mu xin vào ra mắt.

Đức Nguyễn-Ánh liền hạ lịnh cho vào.

Chiêu-căng-Mu lật đật vào dinh bái yết xong rồi, Đức Nguyển-Ánh mời ngồi nơi ghế mà hõi rằng: quan bão gióa đến đây có việc quốc sự chi chăng?

Chiêu-căng-Mu khép nép thưa rằng:

— Bẫm lịnh Nguyên-soái, tôi có một việc quốc sự rất ngặt nghèo, nên bôn tẫu đến đây, cầu xin Nguyên-soái đem binh cứu trợ, trong nước tôi mới sanh ra một cuộc đại biến, quốc-vương tôi là vua Nặc-Tôn bị em là Nặc-Vinh giết chết, dành nước đoạt ngôi, làm cho cả nước Cao-man lê dân đều thán oán. Nặc-Vinh nầy là một đứa tham tàn