Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/56

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 124 —

dỏng, thấy Nặc-Vinh dấy loạn giết anh soán ngôi, liền dắc vợ con vua Nặc-Tôn trốn ra ngoài thành, rồi chạy xuống Long-Xuyên mà đào nạn.

Khi Chiêu-căng-Mu cứu vợ vua Nặc-Tôn và Hoàng-Tữ là Nặc-In, với một nàng Công-Chúa ra khõi thành đô Caoman, rồi dắc nhau chạy xuống Long-Xuyên kiếm nơi trú ngụ.

Bữa nọ Hoàng-Hậu khóc nức nở và nói với quan bão-giá là Chiêu-căng-Mu rằng:

— Quan bảo-giá ngươi ôi! chồng ta đã bị Nặc-Vinh sát hại, mẹ con ta nhờ người ra tay cứu nạn, mà được sống sót ngày nay, cái ơn của người tế khổn phò nguy, mẹ con ta ngàn năm cũng còn ghi lòng tạc dạ, nếu không ngươi thì mẹ con ta cũng chẵng khõi Nặc-Vinh sát hại.

Quan bão-giá ngươi ôi! cái huyết mạch của tiền vương, bây giờ chỉ còn một Hoàng-Tữ đây thôi, vậy thì cái sanh mạng của mẹ con ta ngày nay, xin gởi gấm nơi tay ngươi, ngươi là thần-cứu-mạng của chúng ta, ngươi là kẻ bảo-hộ cho con cái ta, vậy ngươi hảy lo liệu thế nào, mà khôi phục cơ đồ, và báo oán rửa hờn cho chồng ta, là vua Nặc-Tôn, thì cái oan hồn uổng tử của chồng ta ở dưới cữu-tuyền, cũng kết cỏ ngậm vành, mà cám ơn ngươi là một đáng trung thần nghỉa sỉ.

Quan bão-giá ngươi ôi! ngươi có biết trong triều ngoài quận, bây giờ còn ai là kẻ có lòng phò nguy tế khổn, còn ai là kẻ liệt sỉ trung thần nữa không, đặng cầu cứu cùng người mà đồ mưu thiết kế thì mới đặng, nói rồi khóc lóc nỉ non, chứa chan giọt lụy.