Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/55

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 123 —

mổi người đều chống giáo hươi đao, hầm hầm sát khí.

Các quan thấy vậy đều rung rẫy kinh hoàng, chẵng một ai dám ra cản ngăn chống trả.

Tên mang mặt nạ vằn vện kia, giết chết vua Nặc-Tôn rồi, liền chống giáo đứng trước ngự-đài và nói lớn lên rằng: các quan hãy nghe ta nói:

— Quốc triều nầy là sự nghiệp của vua cha ta để lại, mà Nặc-Tôn chẵng kể anh em, lại chiếm đoạt một mình, rồi đày ta ra chốn góc biển đầu non, chẵng cho chung hưởng sự vinh hoa phú quí, và xem cái Triều-đình nầy cũng như một món đồ riêng trong túi; nên ta phải giết Nặc-Tôn, đặng lên ngôi nối nghiệp tổ-tông và cấm quyền chánh trị; các quan ai thuận tình, thì ta thưởng tước phong quan, bằng nghịch mạng thì chớ trách rằng: gươm nầy là giống tàn nhẫn sát hại; nói rồi liền lấy cái mặt nạ xuống, các quan ai nấy ngó lên thấy tên ấy rõ ràng là Nặc-Vinh, là em của vua Nặc-Tôn, thì đều sững sờ kinh dị; đó rồi Nặc-Vinh bước lại lấy cái mặt giả của người kia ra, thì thấy người ấy là nàng hầu của vua Nặc-Tôn khi trước là nàng Chất-băng-Nhả, chừng ấy các quan đều ngơ ngẫn sửng sờ như giấc chiêm bao, không biết Chất-băng-Nhả nào đã bị cháy trong cấm-cung, còn Chất-băng-Nhả nào nay lại sống đó?

Nặc-Vinh giết vua anh rồi, liền kéo binh vào đền, đặng tìm kiếm Hoàng-tử mà giết cho tuyệt tộc.

Lúc bấy giờ may có một quan bảo-giá, tên là Chiêu-căng-Mu, vẫn là người trung thành nghĩa