Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/54

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 122 —

cuộc hát có lớp lang thứ tự, trống chiêng inh ỏi, cờ xí rở ràng, hai bên sân hát gươm giáo đều la liệt giăng hàng, và đèn đuốt thắp lên sáng rở kế thấy trong buồng hát kéo ra mười người, đều mặc y phục theo Xiêm, xem rất hoa mỹ, đứng giửa sân hát chúc-thọ cho vua xong rồi, liền trở vào buồng, một chập thấy trong buồng kéo ra hơn hai mươi con hát, mỗi người đều mặc vỏ phục gọn gàn, và tay cầm chỉa ba, lưng dắc đãng kiếm, trước sân hát có treo một tấm bãn đề chử nói rằng: « xuất tuồng nầy là xuất diển vỏ. »

Kế thấy hai người trong buồng chạy ra, một người tay cầm trường thương, và mang một cái mặt nạ vằn vện dữ dằn, như một vị lôi-công, và một người tay cầm song đao, cũng mang một cái mặt giã, xem tướng mạo như một vị thần-nữ, đầu đội mão như mão kiêm-khôi, mình mặc vỏ-phục sát da, như một cái thiết-giáp; tướng mạo hung hăng, xem rất kỳ quan dị mục. Cả hai huơi gươm múa giáo, xốc lại xang qua, tiếng giáo dụng với tiếng gươm, nghe kêu ren rẻn.

Vua Nặn-Tôn và các quan ngồi trước ngự-đài, đương châm chỉ xem coi, thình lình bổng nghe một tiếng pháo nổ lên rất to, tức thì hai tên múa giáo ấy, chạy xốc ra nhảy lên ngự-đài, rồi lại đâm vua Nặc-Tôn một thương, vua Nặc-Tôn tránh không kịp, bị tên ấy thích một mũi giáo vô ngực, tức thì nhào xuống chết liền.

Các quan ai nấy đều thất vía kinh hồn, kế thấy ngoài ngự viên rần rần kéo vô hơn hai trăm quân lực-sỉ vỏ-đao, áp lại phủ vây chung quanh ngự-đài,