ở, nay đã bị lữa cháy tiêu, thế thì Chất-băng-Nhả phãi chết, nói rồi liền truyền quân bươi lữa cào than, kiếm coi có thây của nàng ở trong hay chăng đặng cho mai táng.
Quân lính bươi kiếm một hồi, bổng thấy một cái thây đã nám mặt phồng da, co đầu rút cổ, bọc lộ thi hài, mình mẫy đều cháy đen như than, xem rất gớm ghê kỳ dị.
Vua Nặc-Tôn thấy vậy thì bàn nghị với các quan rằng:
— Sự nầy tại nàng Chất-băng-Nhả đem thói bạc tình lảng hạnh, tánh nết xấu xa, làm cho rối loạn luân thường, nên ngày nay phải bị lửa trời sát hại, nói rồi, vua tôi kéo nhau về cung, và truyền quân tẩn liệm thi hài, rồi đem ra ngoại thành mai-táng.
Cách ít lâu đến ngày chúc-thọ cho vua Nặc-Tôn, các quan vào triều chúc mừng cho vui xong rồi, kế thấy một người đến trước cửa đền cầu xin ra mắt.
Vua Nặc-Tôn nghe báo liền truyền lịnh cho vào, và hỏi rằng:
— Ngươi ở đâu có việc chi mà cầu xin ra mắt hảy nói cho ta nghe.
Người ấy liền quì mọp trước đền bái yết xong rồi, tâu rằng:
— Tâu quốc-vương, tôi là người ỡ Ô-đông, có qua xứ Bắc-tâm-Bang (Battambang) lập đặng một bọn hát múa gươm đánh vỏ theo cách hát Xiêm. Nay tôi nghe đến ngày làm lể chúc-thọ quốc-vương, nên đến xin quốc-vương cho chúng tôi vào đền, trước là dâng một thứ hát đặng chúc-thọ cho quốc-