Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/51

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 119 —

— Ôi quốc-vương ôi! sự nầy là tại Hoàng-đệ sanh lòng dâm loạn, làm cho tiện thiếp phải chịu hàm oan, dầu thiếp cùng quốc-vương gá nghĩa một ngày, cũng phải giữ vẹn trăm năm danh tiếc, lẻ đâu thiếp dám đem thói bạc tình, mà làm cho nhục nhơ phẩm hạnh vậy sao?

Xin quốc-vương lấy lượng nhơn từ đại độ, dung thứ cho một gái bạc mạng hàm oan nầy, đã quì dưới đây mà khóc lóc khẫn cầu cùng quốc-vương và xem trông quốc-vương như một vị phật-tổ Di-Đà, thiên-tôn Bồ-tác, nếu quốc-vương lấy lòng trời phật dung thứ cho thần-thiếp một phen; thì cũng như quốc vu tu tạo cữu cấp phù-đồ,[1] mà siêu độ kẻ trầm luân khổ hải, thần-thiếp xin thệ một lời cùng trời phật và quốc-vương; từ đây về sau, thiếp chẵng dám để cho ai làm đều chi loạn luân nghịch lý.

Vua Nặc-Tôn trầm tư mặc tưởng một hồi, rồi hạ lịnh dạy nội thị đem nàng Chất-băng-Nhả bõ vào cấm-cung một năm, chừng mảng hạng sẻ đuổi về dân giả.

Nàng Chất-băng-Nhả bị vua Nặc Tôn đày vào cấm-cung chẵng đầy hai tháng, mà giọt sầu lai láng xem tháng dường năm, đêm nọ vào khoản canh ba, thoạt nhiên trong cấm cung phát lữa cháy lên rất dử, quân nhơn lật đật vào đền báo cho vua hay, vua và các quan chạy ra thấy cung thất đã cháy tiêu, vua Nặc-Tôn day lại nói với các quan rằng:

— Cái cung nầy là chổ của nàng Chất-băng-Nhả


  1. Phù đồ là chùa là tháp của phật.