Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/46

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 114 —

hạnh cuồng-sanh,[1] thì xin vương-phi bước tới Hoa đình, đặng tôi tõ ít lời tâm sự.

Nàng Chất-băng-Nhả nghe nói thì có vẽ e lệ rồi đáp rồi:

— Sự nầy là một sự rối loạn luân thường, xin Hoàng-đệ chớ làm như vậy không nên, nếu quốc-vương hay ra, thì chẵng những trong vòng anh em sanh sự cừu thù, mà tôi đây cũng chẵng khỏi phạm nhằm đại tội.

Hoàng Nặc-Vinh nói: quốc-vương người đã nhàn du điền điệp, chẵng có trong cung, chổ nầy là chổ tịch mịch cấm viên, ai dám vào đây mà hoàng-phi ái ngại, nói rồi bước lại nắm tay nưng lên và tõ cách tha thiết rằng:

— Nàng ôi! cái ái-tình tôi đối cùng nàng bấy lâu, những mảng thầm thương trộm nhớ trong lúc tịch mịch canh trường, cái tình ấy đã dồn dập trong lòng tôi, xiết bao là ngày trông tháng đợi, nay may gặp được dịp nầy, vậy xin nàng hảy vui lòng cho tôi gần đặng cái vóc ngọc mình vàng của nàng đây, mà tỏ nổi tình riêng, cho thỏa chút bình sanh sở-nguyên, thì rất vinh hạnh cho tôi biết là dường nào, nói rồi nắm tay Chất-băng-Nhả dắc vào Hoa-đình lân la trò chuyện.

Lúc ấy có một nàng công-chúa đi với hai đứa cung-phi, cũng ra dạo Hoa-viên, người xem bông, kẻ nhắm kiển, dắc nhau đi rão theo mấy còng hoa, khi chuyện chuyện, lúc trò trò, khi cười cười, lúc


  1. Lảng hạnh cuồng sanh là người hay điên vì tình, lẵng vì nết.