Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/44

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 112 —

cung một mình, bèn ra sau Ngự-viên dạo cảnh chơi hoa, xem cây cỏ cho tiêu sầu khiển muộn.

Lúc bấy giờ trong một cái đền ở gần ngự viên, là đền cũa vua em tên là Nặc-Vinh, ông Hoàng nầy trạc chừng ba mươi mấy tuỗi, diện mạo đoan trang, đương đứng trong đền ngó ra Hoa-viên, thấy nàng Chất-băng-Nhả đi thơ thẩn một mình, theo mấy vòng bông, xem rất xuê xang đẹp đẻ, liền tuốt ra cửa sau, thỉnh thoảng bước vào Hoa-viên, thấy nàng ấy đương vói tay hái một nhánh bông tường-vi, rồi nhắm nhía săm soi, vừa để lên mủi mà hưởi.

Hoàng Nặc-Vinh liền bước lại một bên, mỉn cười mà nói nhõ nhẻ rằng:

— Chào Hoàng-phi, Hoàng phi đi dạo hoa viên một mình, vậy chẵng là buồn bực lắm chăng?

Nàng Chất-băng-Nhả nghe nói liền day lại thấy Hoàng-đệ là Nặc-Vinh, thì ngạc nhiên có vẻ sượng sùng, rồi thối lui ra hai ba thước mà đáp rằng:

— Chào Hoàng-đệ, tôi nhơn hoàng-cung rảnh việc, nên ra dạo chơi kiển vật giải buồn, hoàng-đệ vào đây bao giờ, tôi mắt xem hoa, nên không thấy mà tiếp chào, vậy xin miểng lể.

Hoàng Nặc-Vinh ngó châm chỉ nàng ấy rồi mỉn cười mà nói rằng: tôi đương ỡ trong đền, thấy vương-phi đi một mình, thế cũng sầm tịch quạnh hiu, nên lật đật ra đây hầu chuyện cùng vương-phi cho giải muộn, nói rồi day lại bẽ một nhành bông tường-vi, dâng cho nàng và nói tiếp rằng:

— Xin lỗi vương-phi, tôi coi ý vương-phi thích