Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/4

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 72 —

chưa ra sao? hõi vừa dứt lời, bổng thấy một người trong động bước ra, trạc chừng ba mươi mấy tuổi, mặt đen mày rậm, mắt lộ ra như mắt thao, mình cao hơn bảy thước, trên đầu có vấn một cái khăn màu nu, có sọc đen đen trắng trắng, bên vai choàn một cái lốt da cọp vằn vện phủ ra sau lưng, rồi ngó mấy người kia mĩn cười mà hỏi rằng:

— Anh em đã tới đũ chưa, đặng chúng ta nhập tiệc. Mấy người kia nói: chúng ta đã đủ, chỉ còn thiếu chị hai An-Tôn mà thôi, nói chưa dứt lời, thì thấy một nàng gái trạc chừng hai mươi mấy tuổi, trong cửa động đá vội vã chạy ra, trên đầu thì tóc cụt phủ xuống chí vai, nước da trắng ngâm ngâm như vỏ trứng gà, trên mình mặc một cái áo màu vàng mà ngắn, dưới lưng vận một cái chăng đỏ, có thêu sọc trắng lằng xanh dựa bìa, rằn rực xen nhau, như hồi-văn lạc-khoãn; trước ngực thịt vun lên cao, và cổ tay tròn như bấp chuối.

Nguyên người choàn một cái lốt da cọp trên đây, tên là Hà-hỉ-Văn, là một người Thanh-khách, làm chánh đãng trong bọn ấy, còn nàng gái nầy gốc là người Xiêm La.

Trong lúc Hà-hỉ-Văn ở bên Xiêm gặp nàng, thì kết làm vợ chồng, kế Hà-hỉ-Văn bị tội giết người Xiêm-La, rồi hai vợ chồng dắc nhau trốn ra cù lao nầy mà trú ngụ, và chiêu mộ mấy bọn đồng chí, quần tụ tại đây, rồi chiếm cứ chổ Sơn động nầy để làm sào huyệt, đặng đón cướp ghe Thương-hồ của Xiêm dọc theo mé biển.

Nàng nầy sức lực mạnh mẽ, và thông thuộc vỏ nghệ, mà nhứt là việc bắn ná Xiêm thì rất tài.