Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/36

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 104 —

mất một viên Hỗ-tướng cũng như gảy hết một cánh tay, và thấy quân giặc ào ào tràn tới vạn mã thiên binh, thế khó tranh đương, liền kéo binh ra sau, kiếm đường mà chạy, Hồ-văn-Lân liền giục binh rược theo, đánh giết một trận rất dữ.

Tư-khấu-Oai chạy đặng một đổi, thấy hai bên đường, rừng cây lúp xúp, gò nỗng ngỗn ngang, thình lình nghe một tiếng pháo nổ lên động đất long trời, kế thấy trong rừng kéo ra hai đạo binh, áp tới hỗn chiến.

Tư-khấu-Oai với mấy tướng bộ hạ ra sức huơi đao cự địch một hồi, bỗng thấy một tướng cởi ngựa đứng trên gò cao, là Tống-phước-Khuông, kêu tên Tư-khấu-Oai và nói lớn rằng:

— Tư-khấu-Oai, ngươi đả binh cùng thế nhược, sao chưa chịu thúc thủ qui hàng, còn đợi chừng nào.

Tư-khấu-Oai thấy binh giặc càng đông, còn binh mình thì ít, không thế cự nỗi, liền kêu mấy tướng tùy tùng, hiệp lực huơi đao chém đùa một hồi, rồi mở đường mà chạy.

Tống-phước-Khuông, và Tống-phước-Lương đem binh rược ùa, bắt đặng bốn năm trăm quân hàng đầu, và nhung xa, chiến mả, khí giới lương phạn, bõ lại dọc đường, chẵng biết bao nhiêu mà kể cho xiết.

Lúc bấy giờ Tư-khấu-Oai với mấy tướng, dắc nhau chạy về Saigon, quân sĩ còn lại chẵng đầy một trăm, Tư-khấu-Oai thấy vậy liền ngước mặt mà than rằng: