quân canh giữ mặt trận, và truyền cho các tướng nghỉ ngơi, đặng rạng ngày quyết ý rược theo mà tận sát quân giặc.
Kế bước qua đầu canh ba, Vỏ-Nhàn và Hồ-văn-Lân kéo binh lén theo đường rừng lần lần đi tới, khi đi gần tới vòng binh cũa Tư-khấu-Oai, kế nghe một tiếng súng phát lên, tức thì năm trăm mả-kỵ rần rần sải tới như giông, rồi xông vào mặt trận.
Quân giặc đương ngủ, thình lình nghe đạo mã-kỵ rần rần chạy vào mặt trận, áp tới như gió như giông, kế thấy đạo Hổ-lang quân ào ào kéo tới, mặt mày dử tợn, mình mẫy có vằn, rồi ré lên một tiếng dậy trời, làm cho cả vòng binh của Tư-khấu-Oai đều hoãn vía kinh hồn, ngở là quĩ tướng thiên binh, ở đâu dưới đất trồi lên, trên trời rớt xuống.
Còn quân Hổ-lang nầy mổi đứa đều có mang cung đai tiểng, và cầm một nắm lau nhọn sắc trong tay, hể xa thì xạ tiểng, gần thì phóng lau, vì vậy đạo binh của Tư-khấu-Oai bị thương mà chết chẵng biết bao nhiêu, rồi rùng rùng kéo nhau vở chạy.
Tư-khấu-Oai với Hổ-tướng-Hản nghe la thì biết quân giặc tấn vào cướp trại, liền cắp đao lên ngựa xông ra, gặp Vỏ-Nhàn và Hồ-văn-Lân đùa binh rược tới, hổn chiến một trận rất dữ dằn.
Hổ-tướng-Hãn là viên tướng tài của Tư-khấu-Oai bị Hồ-văn-Lân bắn một mũi tên té nhào xuống ngựa.
Tư-khấu-Oai thấy Hổ-tướng-Hãn bị tên bắn chết,