Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/34

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 102 —

Qua bửa sau Nguyễn-văn-Hoằng truyền cho Vỏ-Nhàn đem binh khêu chiến, Tư-khấu-Oai củng truyền cho Hỗ-tướng-Hản sắp đặt quân ngủ chỉnh tề, rồi kéo ra đánh nhầu một trận;

Bổng thấy Vỏ-Nhàn lần lần rút binh thối lui, vừa chạy vừa đánh; Tư-khấu-Oai thấy binh giặc thua chạy, thì kiêu căng đắc ý, liền đốc quân rượt theo, rượt đặng một đổi rất xa, ngó ra đả thấy rừng bụi lờ mờ, trời hầu chạn vạng, chẵng bao lâu kế tối. Tư-khấu-Oai bèn truyền các tướng đình binh, đặng cho quân sỉ nghỉ ngơi cơm nước, còn Nguyển-văn-Hoằng thấy Tư-khấu-Oai đình binh, cũng lập tức truyền quân hạ trại.

Đêm ấy Nguyển-văn-Hoằng bèn truyền lịnh cho Vỏ-nhàn, bước đầu canh ba phãi đem năm trăm mả kỵ đi trước, và Hồ-văn-Lân đem năm trăm quân hổ-lang theo sau, hể nghe một tiếng súng phát lên, thì lập tức xông vào vòng binh của Tư-khấu-Oai-mà cướp trại, và sai Tống-phước-Khuông và Tống phước-Lương mổi người đem năm trăm binh bộ, núp theo đường rừng, chờ Tư-khấu-Oai chạy tới, sẽ ào ra hổn chiến.

Đêm ấy Hổ-tướng-Hản lại dinh bàn nghị với Tư-khấu-Oai rằng:

— Chổ nầy bốn phía đều rừng hoang bụi rậm, ta phải để ý cẩn thận đề phòng, e quân giặc thừa lúc tối tâm, thình lình đem binh cướp trại.

Tư-khấu-Oai mỉn cười và nói rằng:

— Quân giặc đả bại trận chạy dài, lẻ nào chúng nó còn dám đem binh cướp trại, nói rồi chỉ đễ ít đội