Còn đạo binh của Phạm-Ngạn phần thì lương phạn không có, bụng đói xếp ve, phần thì mệt mỏi tay chơn, chạy nữa không nổi, rồi kéo nhau ra xin hàng đầu, chẵng biết bao nhiêu mà kể.
Đức Nguyễn-Ánh đem binh khỡi chiến, chẳng đầy ba ngày mà lấy đặng Long-Xuyên, Sadéc, Long-Hồ, ba xứ.
Đây nhắc lại đạo binh của Đổ-thanh Nhơn khi đi theo đường rừng, băng qua Thủ-dầu-Một, rồi phân làm ba đạo, một đạo thì Vỏ-Nhàn làm tiền phong, một đạo Nguyễn-văn-Hoằng làm hậu tập, còn một đạo Đổ-thanh-Nhơn làm thống tướng, và có luyện một đạo binh mả kỵ, đều dùng trường thương, để khi gặp giặc thì xông tới mà công thành hảm trận, lại có lập một đạo binh kêu là Hổ-lang-Quân, đạo binh nầy đều mặc y phục vằn vện như cọp, và vẻ mặt dữ tợn như quỉ dạ xoa, đều dùng cung tên và lau nhọn, để mai phục hai bên đường rừng, chờ khi ngộ trận xáp binh, thì xạ tiển phóng lau mà ám sát quân giặc.
Khi Đổ-thanh-Nhơn sắp đặt tướng sỉ xong rồi, liền độ binh qua sông, kéo xuống địa phận Hóc-Môn, đặng tấn vào Saigon là chổ nhao rún của giặc.
Lúc bấy giờ Tổng-đốc-Châu và Tư-khấu-Oai ở Saigon, nghe báo Đổ-thanh-Nhơn khởi binh kéo xuống, tức thì hội các tướng lại, bàn luận chiến lược, rồi phân làm hai đạo tấn lên, một đạo thì sai Hổ-tướng-Hãn, làm tiên phong, còn một đạo thì Tư-khấu-Oai làm thống chế.