Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/27

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 95 —

sảng của ta mất mà thôi, lại cái quyền lợi gia sảng của ngươi và của ai nấy củng đều tiêu điều tận tuyệt hết cã, sao người không lo tuần phòng tế sát cho kỷ cang, để nước tới trôn thì làm gì cho kịp; nói rồi lấy cái mật thơ đọc cho Tư-khấu-Oai và Tuần-phũ-Đạt nghe. Tư-khấu-Oai nghe rồi, rất nên kinh ngạc, còn Tuần-phủ-Đạt mặt liền biến sắc, và đứng ngơ ngẩn sững sờ rồi rè rụt hỏi rằng:

— Bẫm quan Tổng-đốc, tôi có sai người đi tuần thám các nơi, nhưng việc nầy là việc rất bí mật, nên tôi không hay, vậy chẵng biết thơ ấy ở đâu, mà quan lớn bắt đặng?

Tỗng đốc-Châu, mặt còn phừng phừng sắc giận, liền lấy tay chỉ quan Tri-phũ mà nói rằng:

— Thơ ấy của quan Phủ Long-xuyên nầy bắt đặng hôm qua, mới đến báo tin cho ta đó; nói rồi day lại ngó quan Tư-khấu-Oai và nói tiếp rằng:

— Nay vệ-húy Đặng-tấn-Hưng đã đem lòng phãn nghịch, nhập theo phe đãng Nguyển-Ánh, vậy thì Tư-khấu phải lập tức sai người đem binh tiếp cứu Long-xuyên và bắt Đặng-tấn-Hưng mà trị tội, nếu trể thì bọn Nguyễn-Ánh tấn vào Long-xuyên, ắc sanh đại biến.

Tư khấu-Oai lãnh mạng, liền trở về dinh, rồi sai hai tướng là Phạm-Ngạn với Ngô-Lăng đem hai ngàn binh ngày đêm tốc xuống Long-xuyên tiếp cứu.

Tỗng-đốc-Châu day lại hỏi quan Tri-phũ rằng:

Quan Phủ có rỏ binh mã ở đâu mà Nguyển-Ánh độ vào Rạch-giá rất lẹ như vậy?

— Bẩm quan Tổng-đốc, theo ý tôi tưỡng Nguyển-