Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 2.pdf/14

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 82 —

áo quàng đông màu đen, trán nổi mấy đường gân lăng nhăn, râu rìa mọc ra hai bên lún phún, bộ tướng hung hăn, xem ra như một đứa vỏ-phu cường-bạo, đi với năm sáu tên bộ hạ, ngoài cửa bước vô, lại ngồi nơi bàn gần bên Đức Nguyển-Ánh, và Nguyển-huỳnh-Đức.

Người nói trên đây là một tên đầu dọc trong bọn côn đồ, quần tụ nơi chốn thảo mảng sơn lâm, ỷ thế nghinh ngang, cứ việc cướp làng phá xóm, hể ghét ai thì kiếm chuyện đâm trâu thuốc chó, oán ai thì sanh sự đoạt của đốt nhà, vì vậy trong xứ đó không ai dám làm chi hắn đặng.

Khi chúng nó ráp lại ngồi nơi bàn rồi kêu chú quán bảo đem rượu thịt ăn uống chuyện trò.

Còn Đức Nguyễn-Ánh với Nguyễn-huỳnh-Đức ngồi trong lẳng lặng hàm thinh, đễ lóng tai nghe chuyện.

Bổng nghe một người trong bọn ấy nói rằng:

— Đại-ca, có nghe nói hai anh em Nguyển-Nhạc đã trở về Qui-Nhơn rồi không?

Tên đầu đãng nghe hõi thì nói rằng:

— Ừ, anh em Nguyển-Nhạc đã bắt vua Duệ-Tôn mà giết rồi, trong nầy bây giờ còn ai dám rục rịch đều chi, nên anh em họ trở về Qui-Nhơn, các xứ đả yên rồi, có gì mà lo nửa.

Một người kia nói rằng:

— Hảy còn bọn Nguyển-Ánh bắt chưa đặng, đại ca quên sao?

Tên đầu đãng bưng ly rượu ực một hơi, rồi cười hã hã mà nói rằng: