trỡ về Qui-nhơn, thì hội chư tướng lại mà nói rằng:
Nay ta muốn trở vào Cần-thơ đặng do thám binh tình quân giặc thể nào, và sắp đặt tướng sỉ các nơi cho sẵn sàng, ngỏ hầu thừa dịp nầy mà diệt trừ kẽ nghịch.
Các tướng nghe nói thì cang rằng: Điện-hạ là một người thân trọng ngàn vàng, không nên vào chổ hiễm nguy hổ huyệt, nếu quân giặc tri tình, ắc đem binh tập nả, xin Điện hả chẳng nên khinh suất ra đi, vì quân giặc còn đương dọ thăm tìm kiếm Điện-hạ.
Đức Nguyễn-Ánh mỉn cười và đáp rằng:
Nếu muốn lo một sự nghiệp vỉ đại anh hùng, thì phải ra sức mông trần mạo hiễm[1] mới được.
Vậy Nguyễn-huỳnh-Đức và Nguyễn-hữu-Thoại hãy đi với ta, không sao phòng ngại; nói rồi liền truyền cho quân nhơn sắm sữa một chiếc thuyền, rồi ba chúa tôi giã dạng thường nhơn và kéo nhau xuống thuyền vượt biễn, chạy vào Rạch-giá.
Khi lên tới Cần-thơ, Đức Nguyển-Ánh bèn sai Nguyển-hửu-Thoại đi thông tin cho Châu-văn-Tiếp hay, và chiêu mộ các đạo binh nghỉa-dỏng trong các xứ, còn ngài với Nguyển-huỳnh-Đức ghé vào khách quán uống trà, đặng thăm nghe tin tức quân giặc luôn thể.
Xảy thấy một người cao lớn vậm vỡ, đầu đội một cái nón ngựa, hai quai thắc bằng lụa xanh, bỏ xuống lòng thòng trước ngực, trong mình mặc một cái áo chẹt cổ giữa, ngoài choàn một cái
- ▲ Mông trân mạo hiễm, là phải chịu trần ai khỗ sở mà vào cho nguy hiem.