ngày trông tháng đợi; mong rằng: ngày kia sẻ được nước trị nhà yên, cho vợ đặng gặp chồng mà phối hiệp lương duyên, ngõ cùng nhau chung hưởng sự thái bình hạnh phước. Ấy là một chút tình hi-vọng của gái nầy xin đối phó cùng quan nhơn, và một tấm lòng trinh bạch nầy, xin chứng minh cùng trời đất vậy thôi.
Mấy lời của cô Ngọc-Sương tiển biệt, Châu-văn-Tiếp nghe rất thấm thía vào lòng, thì vội vả day lại trã lời rằng:
Những lời vàng tiếng ngọc của cô nương bày tỏ ra đây, làm cho tôi rất cãm động tâm tình, và in vào lòng chạm vào dạ, không bao giờ quên đặng.
Vậy tôi xin căng dặn cùng cô nương một đều, là cô nương phải lấy một tánh cang trường thiết thạch cho chắc chắn, cho vửng bền, đặng mà lo bão hộ nghiêm đường, và chống với sự gian nan cực khổ. Vì nghiêm đường thì đương lúc tuổi cao tác yếu, mà nhà lại cơn vận bỉ thời quai, tôi rất buồn thầm cho tôi, mắc tẩu bắc bôn nam, buộc ràng việc nước, đã không đặng chia bớt cái gánh trách nhậm gia đình nầy cùng cô, lại còn chất thêm cho một khối chung tình rất nặng nề vào lòng cô nữa.
Nhưng mà cái tấm lòng của tôi bôn ba vì nước, đối với tấm lòng cô báo bổ việc nhà, hai mối dây ấy vẩn cứ ràng buộc vấn vít trên mình chúng ta, không thế nào tránh đặng. Vì thế mà đôi ta ngày nay phải chia gánh chung tình nầy làm hai, nữa thì tôi ôm ẫm đem theo, nữa thì cô giử gìn mà cất lấy.