mau mau tìm qua xứ khác mà thê ngụ. Nói rồi kêu hai tên bộ hạ bảo về thắng ba con ngựa đem lại cho mau.
Hai tên bộ hạ lãnh mạng ra đi, chẳng đầy một lát, đã thấy ngựa tới trước nhà, cô Ngọc-Sương lúc bấy giờ cũng bước ra trước ngỏ, đưa đi và tiểng biệt nhiều lời rất trân trọng mà nói rằng:
— Trước khi quan nhơn lên ngựa cầm cương, bôn ba việc nước, tôi chẵng có chi đưa tặng quan nhơn, tôi chỉ có một khối vàng-đá trong trái tiêm tôi đây, để cống hiến cho quan nhơn gọi là chút lòng kỷ niệm của gái nầy, đem ra mà tiển biệt nhau trong cơn nguy cấp.
Cái phận sự cũa quan nhơn đứng một chí khí nam nhi, gặp buổi nước ngặc nhà nghiên, thì phải ra đỡ vạt nưng thành, phò nguy tế khổn, tôi chẳng hề dám lấy cái thói nhi nử thường tình, mà cản trỡ anh hùng trên đường nghỉa vụ. Vậy tôi chỉ cầu xin cho quan nhơn được thân cường, thể kiện, mà xông pha giữa chốn mủi đạn đường tên, đó là một chổ danh dự của các đứng anh hùng, ngày sau sẻ được lưu truyền lịch sử. Ấy là một phận sự quan nhơn đối với nước nhà trong cơn bác loạn.
Còn phận tôi thì chĩ xin quan nhơn chớ quên rằng, hôm nay là ngày tôi đả đem cái thân phận của đứa gái đào thơ liểu yếu nầy, mà ký thác cho quan nhơn, và cắt một khúc ruột chung-tình nầy mà trao cho quan nhơn giữ lấy, tôi chỉ gìn một tấm lòng trực tiếc cùng quan nhơn trong khi vắng vẽ cô phòng, xiết bao là