Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/70

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 52 —

trắp nưng khăn, gọi là đền chút công ơn tri ngộ, ước có được chăng?

Châu-văn-Tiếp nghe ông nói thì sững sờ rồi hõi rằng:

— Thưa bác, trong khi tôi núp nơi cánh cữa, tôi có nghe cô nương nói với tướng giặc rằng: cô nương là người đã có chồng rồi, sao bây giờ bác lại tính hứa hôn cùng tôi, như vậy chẵng là trái với lời cô nương đã nói đó chăng?

Ông Cữ-Khôi nghe hõi thì mĩn cười và đáp rằng: Số là quan nhơn chưa rõ, đễ tôi nói lại cho quan nhơn nghe, bỡi hôm nọ tướng giặc Bùi-khắc-Phú mượn mai nhơn đến nói con tôi, tôi biết nó là đứa mọt nước sâu dân, tham ô tàn bạo, nên tội phải kiếm cớ mà chối từ, kỳ thật tôi chưa hứa hôn con tôi cho nơi nào hết cả, chỉ có ngày nay hứa gả cho quan nhơn đó thôi.

Châu-văn-Tiếp nghe ông nói vậy, thì trầm tư nghĩ nghị một chút rồi đáp rằng:

— Tôi rất cãm ơn bác có lòng hạ cố, mà tính cho cô nương gá cuộc lương duyên cùng tôi, nhưng tôi nghĩ cho phận tôi ngày nay bốn biển không nhà, bèo mây trôi nổi, chưa biết đâu là quê quán gia cang, vì chúa tôi là đức Nguyển-Ánh còn đương lưu lạc phong trần, thế thì tôi phải ra sức tế khổn phò nguy, đặng lập chút công lao mà đền bồi nợ nước, còn như phận cô nương đây, chẵng may gặp cơn gia biến, bác lại chĩ có một mình cô là gái, thì để cho cô sớm hôm theo bác, giúp đỡ tay chơn, gọi rằng đền đáp ơn nhà trong cơn hoạn nạn.