Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/67

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 49 —

thì tiện việc; nói rồi day lại dặn Bếp-Lượng rằng:

— Chú mầy cứ việc coi chừng, cho lành, hể thấy ai thì lấy khẩu hiệu riêng làm gà gáy cho tôi biết.

Bếp Lượng nói: tôi làm gà gáy không được, thôi để tôi ra khẫu hiệu làm chó sủa hay là mèo ngao được không?

Đội Tam nói: chú mầy làm chó sủa không được đâu, vì tiếng chú mầy ồ ề lắm, sủa đây chắc người ta giựt mình mà thức dậy, ắt là hư việc không xong, thôi chú mầy cứ làm mèo ngao thì tiện hơn.

Bếp Lượng gặt đầu rồi lại núp dựa bụi cây, còn đội Tam lén lại cửa khám đặng mằn mò bẽ khóa, bổng nghe tiếng mèo ngao ngao ngoài bụi.

Đội Tam lật đật nhảy ra, chạy lại lũi vào bụi rậm, kế thấy một tên quân canh ngoài trước lưỡng thưỡng đi vô, vừa đi vừa đánh trống lung tung, lại thấy một tên đi sau nhịp sanh nghe kêu cắc cắc, rồi cả hai đều đi vòng qua phía kia, khi hai tên quân canh đi khỏi rồi, đội Tam liền bước vô mằn mò bẽ khóa.

Lúc bấy giờ ông Cữ-Khôi đương ngồi trong khám, sắc mặt thãm buồn, và mắt ngó châm châm ra cửa, một lát ông lại bắt đầu, một lát ông lại chắc lưởi, ta nha thiết xỉ, cứ lẫm bẫm than trách số mạng vận thời, chẵng biết họa đâu bay tới thình lình, đến tuổi nầy mà còn phải chịu lao tù khổ sỡ, ông đương cằn nhằn than thỉ, bổng nghe ngoài cửa có tiếng rọc rạch như tiếng ống khóa, một lát nghe kêu cái rắt, kế cánh cửa mỡ ra, thấy một người mặt đồ đen, tù đầu chí chơn, chẫm hẫm bước vô, bên lưng có dắc một cây đoãn đao, xem rất dị hình dị dạng.