Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/63

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 45 —

« Bổn soái gởi mật thơ nầy cho quan Đốc-binh rỏ, nghe rằng bọn Nguyển-Ánh còn đương tàn tụ ở tại Cần-thơ, vậy Đốc-binh phải lập tức đem binh đến đó mà tập nả;

Ta còn đương dẹp đảng nghịch của chúng nó ở Vỉnh-long, nội ba ngày nữa, ta sẻ qua tới Cần-thơ, đặng hiệp binh cùng người mà diệt trừ bọn Nguyển-Ánh cho tuyệt. »

Tây-sơn đại nguyên-soái
ký tên: NGUYỄN HUỆ.

Người ấy đọc thơ rồi, sắc mặt có vẻ kinh nghi, và tự nghĩ rằng: sự nầy là sự rất quang-hệ, ta phải thông tin lập tức cho Đức Nguyển-Ánh hay, mà cũng may cho ta, giết đặng tướng nầy rồi, thì cũng bớt đi một mũi quân giặc, nghỉ rồi liền bỏ thơ vào túi, kế thấy cô Ngọc Sương lần lần bước lại và nói với người ấy rằng:

— Bẩm quới quan, tôi không biết quới quan ở đâu đến đây thình lình giết tướng giặc nầy mà cứu tôi trong cơn nguy cấp, thật tôi cảm đội ơn dày, xem dường tái tạo.

Vậy xin quới quan vui lòng tỏ cho tôi biết tôn tánh đai danh, ngỏ hầu ngày sau, tôi lo ơn đền nghỉa trả.

Người ấy nghe hỏi mấy lời thì vui sắc mặt mà đáp rằng:

— Cô nương muốn biết danh tánh của kẻ hạ sỉ nầy, xin cô làm ơn cho tôi mượn viết mực lại đây.

Cô Ngọc-Sương nghe nói liền vội vả lấy viết mực đem lại.