Vậy người hãy làm ơn lai đây đâm cho ta một mũi đao nửa đi, đặng thoát sanh giùm cho ta khỏi sự đau đớn khổ sở; nói rồi lấy tay chỉ trên ngực và bảo: Ngươi hãy lại đây, lại đây đâm thêm cho ta một đao, kẻo tội nghiệp lắm nầy.
Người kia nghe nói thì gặt đầu và bước tới hỏi rằng:
— À, ngày nay ngươi đả hồi tâm tỉnh ngộ cái tội ác của ngươi rồi sao? ngươi có vu cáo cho ông Cữ-Khôi là cha của người gái nầy như lời ta đã nói trước đó không?
— Ừ, có, có, y như lời ngươi nói đó, ta không chối đâu, ta khen cho ngươi biết đặng sự bí mật của ta, củng là giỏi lắm.
— Ngươi có viết thơ bảo quan phủ giam tra ông thân cô gái nầy không?
— Có, chính là ta viết thơ ấy chớ ai. Vậy ngươi hẩy đâm thêm cho ta một đao nữa đi, kẻo đau đớn khổ sở ta chịu không nổi; nói rồi ôm ngực lăng qua trở lại, xem rất thảm khổ là dường nào!
Người ấy thấy vậy liền bước lại rút lưỡi đao ra, tức thì trong ngực tướng giặc phung lên một vòi máu đỏ điều, rồi chảy ra lai láng, thì thấy sắc mặt tướng giặc liền đổi ra xanh lét như chàm, còn mắt thì nhướng lên nhướng xuống một hồi, dường như còn tiếc cái cảnh trần hoàng nầy mà ráng ngó lại một lần sao hết, và láp giáp trong miệng đều chi ít tiếng, rồi mới chịu thiêm thiếp một giấc im liềm, và ríu ríu hồn qui địa phủ.