Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/60

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 42 —

— Cây đao khốn nạn nầy, cầm nó càng thêm nhơ tay, ta trả lại cho ngươi đó.

Tướng giặc thấy cây đao phóng xuống trước mặt, hoãn hồn nhãy trớ qua một bên, và trợn mắt lườm lườm, ngó người ấy không thèm chớp mí.

Cô Ngọc-Sương thấy vậy lấy làm lạ không biết người ấy là ai, rồi cũng đứng trân ngó sững.

Tướng giặc nầy tức thì thừa dịp, liền nhãy lại rút cây đao lên, rồi day qua đâm đùa người ấy.

Người ấy né qua một cái, thì đã rút cây đoản đao bên lưng ra, rồi đánh với tướng giặc một cách rất dữ dội, kẻ đâm ngang, người chém ngược, khi nhảy lại, lúc tràn qua, làm cho bàn ghế đều ngã lăng, tiếng gươm đụng nhau, nghe kêu rang rảng.

Tướng giặc yếu thế đánh không lại, vừa muốn lùi ra, thì một mũi đao đã đâm ngang vào ngực.

Tướng giặc nầy la lên một tiếng, rồi ríu ríu ngã xuống cái thích, cây đao của người ấy cũng còn để gâm trên ngực tướng giặc, chẵng thèm rút ra.

Tướng giặc nằm dưới đất, hai tay ôm lấy ngực một hồi, rồi ngó người ấy cười lên một tiếng lạt lẽo, vừa thở hào hển vừa nói ngặp ngừng rằng:

Ta, ta chẳng ngờ ngày nay ta phải chết, chết về tay ngươi, nhưng ta thú thật cùng ngươi, ta không hề than vang oán trách ngươi, mà cũng chẵng trách ai hết cã. Vì ta tự biết lấy ta, đã làm nhiều đều tội ác, thuở nay ta hại người giết chúng chẳng biết bao nhiêu, làm cho trời giận đất hờn, thế thì ngày nay trời muốn phạt ra, nên khiến cho gặp ngươi ấy là một sự nhãn tiền quã báo.