Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/58

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 40 —

sắc khí, như cọp nọ gặp chồn; lắp lẽm miếng ngon như mèo kia thấy chuột, liền dắc quạt vào lưng, rồi xăn tay vén áo, ngó cô Ngọc sương châm bẫm và nói rằng:

Đố cô thoát đâu cho đặng, cô hãy để cho ở-nhà hích cái mùi thơm tho trên gò má hồng nhan của cô một chút mà thôi; thì đủ cho ở-nhà vui lòng thõa dạ; ở-nhà hứa chắc với cô rằng: ở nhà không có vọng tưỡng đều chi khác nửa đâu mà cô phòng sợ, cô hãy đứng lại cho ta nếm thữ cái mùi thơm tho một chút với nào, nói rồi nhãy ngang qua bàn, vói tay chụp cô Ngọc-Sương mà ôm, chẵng dè vấp chơn té ngay xuống đất, lật đật lồm cồm chổi dậy rồi lại rược theo.

Cô Ngọc-Sương hoãn kinh, chạy vuột qua phía khác, vói tay lấy cái dỉa sẳn để trên ghế, liện ngay vào mặt tướng giặc một cái rất mạnh, cạnh dỉa tuông nhằm sống mủi, tức thì máu mũi chãy ra, làm cho tướng giặc nầy giận đổ thần hung, liền tuốt lưởi dao ra, vừa hươi lên mà chém xuống. Chẳng dè người đứng trong cữa nhãy phức ra, lẹ như chớp mắt, bắt cánh tay tướng giặc nầy một cái, tướng giặc ngó lại, thì cây gươm đã vào trong tay người ấy rồi.