tiện của đứa cường bạo tiễu nhơn, chẳng là mất cái thể diện quan lớn đi chăng?
Tướng giặc nghe mấy lời cô Ngọc-Sương sỉ nhục, thì con ma phong tình đã lần lần sụt xuống, mà thằng quỉ thế lực lại bực bực lừng lên, rồi lấy tay chỉ cây đao bên lưng và bước tới trợn mắt thạnh nộ mà nói rằng:
— Ngọc-Sương hởi mi, mi có biết cây hữu đao của ta đây lợi hại thế nào không?
Ta nói cho mi biết, ta chém quân giặc kia như chém rôm chém chuối, giết đứa nghịch kia, như giết lợn giết gà, nếu mi thuận tình, thì ta để cái mạng mi được hưỡng sự sung sướng trong cõi thế gia nầy, bằng nghịch ý, thì chớ trách rằng: cái lưỡi đao nầy nó rất tàn nhẩn vô tình với mi đó hữ.
Cô Ngọc-Sương tuy là một gái đào thơ liểu yếu, nhưng mà củng có một tánh khí cang thường, cơn bấy giờ trong lòng cô không còn một mãy gì trông mong thoát khỏi cái tay bức sách của tướng giặc, vì vậy trong trái tim cô đã nổi lên một trận bất bình, và một lòng tu ố, làm cho cô ngực nhãy phập phồng, tay run bây bẩy, cô không còn biết sợ sệt gươm đao, mà cũng không kiên gì cái oai thế hung hăng của tướng giặc, liền ngó nghinh tướng ấy rồi cười gằn một tiếng và nói rằng:
— Quan lớn chẳng cần gì phải nói, tôi đã biết chán cái oai thế đó rồi, cái oai thế của quan lớn chém người như chém chuối, giết chúng như giết gà, ai mà chẳng kiêng dè sợ sệt, cái oai của quan lớn đó, nhưng mà tôi thì rất vui lòng hứng chí,