đầu, nhởm tai điếc ráy, có lúc củng phải nheo mày trợn mắt, có khi lại nhột ý mà gục đầu, rồi đứng sửng ngơ ngẩn vì đâu, nghỉ mà nửa buồn nửa thẹn.
Kế đó cô Ngọc Sương lại khóc nỉ non mà nói tiếp rằng:
Ôi đức thượng-đế kia ôi!! Hoàng-thiên thượng-đế là một đấng giữ mực công bình, cầm quyền báo ứng, xin chứng cho tôi là một gái mồ côi bạc phước, mất mẹ lìa cha, tôi không còn biết ai mà than vang cầu khẩn, tôi chỉ biết dâng một tấm lòng thành kĩnh mà khẩn bái phật trời đó thôi, nếu cái tiếng than vang khóc lóc của một đứa gái đào thơ liểu yếu nầy, may mà được cãm động đến lòng trời phật quỉ thần, thì xin chứng minh cho cha tôi là người hiền lương vô tội, mà phãi mắc chuyện oan ức thế nầy, và xin phò hộ cho cha tôi ra khỏi khám đường, cứu độ cho cha tôi, thoát vòng tai nạn.
Trời phật kia ôi! Đức thượng-đế kia ôi! cái oan ức nầy tôi xin gò chơn dậm đất, cất cổ kêu trời, đặng cầu khẫn cùng ngài một đều là: che chở người lành, mà trừng phạt đứa dữ ấy đi.
Cô Ngọc-Sương than khóc một hồi, rồi day lại nói với tướng giặc là Bùi-khắc Phú rằng:
— Bẩm quan-lớn, quan-lớn có lòng hạ cố đến kẻ liểu yếu đào thơ nầy mà tỏ sự hoạn nạn của cha tôi cho tôi hay, thật tôi rất đội ơn quan-lớn, nhưng cái tin buồn ấy làm cho tôi héo ruột bầm gan, mà phải động lòng bi lụy, khóc lóc nãy giờ, vậy e thất lể cùng đại quan, xin đại quan tha thứ.