Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/49

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 31 —

đải với chòm xóm anh em. cứ giử một lòng từ hòa lương thiện, mà không biết quân nào lòng lang dạ thú, kiếm chuyện vu cáo cho cha tôi, làm cho ngày nay phải chịu lâm luỵ nơi chốn lao tù như vầy, thì thật biết dường nào là oan ức?

Bẩm quan-lớn nghỉ đó mà coi, nhà tôi là nhà chỉ biết cui cúi làm ăn, châm lo vườn tược, mặc ai tranh danh đoạt lợi, mặt kẽ đồ bá xưng hùng, cha tôi chỉ lo thủ phận thanh nhàn, thong thỏa theo cuộc gia đình lạc thú; miển là có cơm trắng ngày hai, ăn no mặc ấm, hôm sớm một cha một con hũ hỉ, thì củng đủ gọi là một đều hạnh phúc trong lúc tuổi già đó rồi.

Thật là tội nghiệp cho cha tôi lắm mà, cha tôi không hề biết dòm hành đến việc thế thái nhơn tình, mà cũng không hề lân la bao giờ với phe kia đãng nọ, chẳng dè ngày nay lại bị quân ác nhơn thất đức, táng tận lương tâm nào đây, nó oán vặt thù vơ chuyện gì, mà hãm hại cha tôi như thế? tôi là một đứa gái hân cô sức yếu, quần vận yếm mang, tuy chưa có thế lực chi mà biện tội minh oan cho cha tôi mặc dầu, nhưng mà nếu tôi biết đặng đứa vu can cho ca tôi ngày nay đây, thì tấm lòng hiếu tình nhi nử của tôi đối phó với cha tôi thế nào, củng đủ làm cho đứa gái yếu đúi nầy, trở nên mạnh mẻ tâm thần, mà nguyện với cao dày, để rửa oán trả thù cho cha tôi được rồi, mới là yên lòng thỏa dạ.

Bùi-khắc-Phú thấy cô Ngọc-Sương nĩ non than khóc và kể lể mấy lời rất đắng cay đau đớn, làm cho tướng giặc ấy nghe vào mà phãi sốt mặc bưng