hạnh phúc của ngài thương cho, vì tôi đã hứa gã con gái tôi cho người khác rồi, không thế gì mà bội ước thất ngôn với người ta cho đặng; vậy xin ngài chịu phiền kiếm nơi khác mà kết duyên, vì trong thiên hạ chẳng thiếu chi người giăi nhơn thục nữ, cũng chẳng thiếu chi bực tài sắc giàu sang, còn phận cha con tôi là hạng dân giã thấp hèn, đâu dám sánh với ngài là bực sao sang quyền tước.
Tên thơ ký lấy điếu thuốc hút vô một hơi, rồi trong lỗ mũi xì ra hai lằng khói mịt mù, vừa nhịp chơn vừa nói:
— Bác nói thật không? bác đã hứa gã cô Hai rồi sao?
— Tôi không hề nói dối với thầy bao giờ.
— Mà bác hứa gã cô Hai cho ai vậy?
— Tôi đã hứa gã cho một tên Học-sanh ở tỉnh Vỉnhlong.
— Bác rối quá, bác hứa chi vội vậy? tưởng gã cho một người nào có chức phận cao sang, chớ gã chi cho một tên Học-sanh thì uỗng lắm, vậy bác kiếm cớ hồi sự ấy lại, rồi gã cho quan Đốc binh, có tội tình chi mà bác sợ.
Ông Cử-Khôi nghe nói liền lắt đầu đáp rằng:
— Hể làm người quân tữ, một lời nói xem trọng hơn là ngàn vàng, chẳng phải như kẻ tiểu nhơn mà nói đi nói lại đặng, vã lại tôi đã cho người ta làm lễ sơ vấn rồi, trong một ít ngày nữa đây, sẻ làm lễ cưới, sự thầy nói đó, tôi quyết không dám nhận lời, xin thầy về bẫm lại cho quan Đốc-binh rõ.