Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/37

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 19 —

phải có lể vật chi chút đỉnh, xem cho nhả thú.

Bùi-khắc-Phú nói: ừ được, việc ấy ta đả sẳn lòng, không sao phòng ngại, nói rồi liền thò tay vào hà bao, móc ra mười đính bạc, trao cho Thơ-ký mà nói rằng:

— Vậy thầy phãi ráng lo cho xong, thì ở nhà thưỡng cho thập bội, đó rồi đồng đi trỡ về, nói nói cười cười, lấy làm hiu hiu tự đắc.

Tối lại, tên Thơ-ký sắm sửa khăn áo trang hoàng, lơn tơn đến nhà cô gái ấy, mà chẳng có sắm sanh lể vật gì cã, chỉ có một mặt hơn mười gói mà thôi.

Khi vô nhà rồi, lại ngồi tréo mãy nơi ghế, tay cầm quạt quạt lia, chơn lại nhịp nhịp như phong dực, mắt ngó láo liên trong ngoài, rồi kêu trẻ tớ mà hỏi rằng:

— Trẻ bây, ông Cử có ỡ nhà không?

— Thưa có, ông tôi ở nơi nhà sau.

— Ấy vậy, mi vô mời ông ra nói chuyện.

Một chút ông Cữ-khôi, mang dày lẹp bẹp từ trong đi ra, trên mủi đeo một cặp kiến trắng, lại dòm ngay mặt thầy Thơ-ký, và nhướng lên nhướng xuống mà nhìn, rồi hỏi rằng:

— Thầy ở đâu đến đây, có việc chi chăng?

Thơ-ký nghe ông hõi, thì lên giọng cao hãnh mà đáp rằng:

— Bác không biết tôi sao? tôi là Thơ-ký nhứt hạng của quan Đốc-binh Bùi-đại-Nhơn là tướng vua Tây-sơn, bác không biết à?

Ông Cữ-khôi nghe nói liền rùng mình một cái, và nhướng mắt ngó tên Thơ-ký từ đầu chí chơn,