— Thầy ngại chuyện gì lắm nhỉ?
Thơ-ký cười mơn một cái, rồi ré rục nói rằng:
— Bẫm quan lớn, tôi ngại một đều là nếu Bà lớn hay ra, nói quan lớn bán dức linh hồn của quan lớn cho tôi, và nói tôi là thằng quỉ đồ mưu xúi dục quan lớn, mà làm một vị mai dong, rồi bà lớn hạ lịnh bảo quan lớn, cách chức thơ tôi đi thế thì tôi tưởng quan lớn chẳng bao giờ dám trã lời một tiếng không, chừng ấy tôi chỉ có một thế mau mau cuốn gói xách rương về nhà, mà làm một chức giữ con cho vợ thì khốn khổ cho tôi lắm đa, quan lớn.
Bùi-khắc-Phú cười ha hã và nói rằng:
— Đéo hỏa lại có thế ni, thầy không sợ quan ông, mà thầy lại sợ quan bà lắm nhẻ ở nhà xem trước mặt thầy, tỏ ra một người tướng mạo đường hoàng, mà sau lưng thầy cứ cột theo một con thỏ đế, thầy cứ việc thi hành đi, có đều gì ỡ nhà bão lảnh cho, không sao phòng ngại.
— Bẩm quan lớn, cái mạng lịnh của một vị phu-nhơn như bà lớn, không phải chơi đâu, vả lại tôi xem cái ghè tương của bà lớn rất to, nếu đổ bễ ra, thì quan lớn hốt sao cho hết, ấy là cái oai của bà sư-tữ ở Hà-đông, một tiếng gầm lên, củng đủ làm cho tôi phách lạc hồn tiêu, dùng mình nhổm gáy.
— Bùi-khắc-Phú lấy tay vổ trên vai Thơ ký một cái và nói:
— Ậy; thầy nới con thỏ của thầy ra, cứ việc thi hành đi, rồi trả lời cho ở nhà rỏ nghé.
Thơ-ký thưa vâng, và nói rằng: Bẩm quan lớn, tôi qua nói với ông Cử-khôi ắc là được ngay, song