Long-xuyên, đặng đón đức Nguyễn-Ánh mà nã tróc.
Tướng ấy là một đứa tham tài háo sắc, hảm hại lương dân, chỉ lo cho đầy mập túi tham, nào kể chi là đồng bào chủng tộc. Ban ngày thì sai người tâm phúc, rảo khắp thôn hương, coi nhà ai có gái đẹp vợ xinh, thì kiếm chước mà dâm ô hảm hiếp; ban đêm lại sai quân đến mấy nhà hào gia phú hộ, đặng cướp lấy của cải bạc tiền. Một buổi chiều kia Bùi-khắc-Phú đi với một người thơ-ký và hai tên tâm phúc bộ hạ vào làng; mổi người đều có mang gươm bồng súng, xem rất nghiêm chỉnh oai nghi.
Khi đi tới xóm kia, bổng thấy một người gái trạc chừng mười bảy mười tám tuổi, dung nhan đẹp đẽ, cốt cách diệu-dàng, ra vẽ một con nhà thế phiệt trâm anh, chớ chăng phãi hạng tầm thường nhi nữ, đương đứng trước thềm xem hoa, rồi lấy khăn đuổi mấy con ong ve vãng trên nhánh bông nguyệt quí.
Bùi-khắc-Phú thấy thì đứng sửng ngó trân, cô ta thấy vậy liền lật đật trở vào nhà trong rồi khép cửa lại.
Bùi-khắc-Phú day lại hỏi người thơ-ký rằng:
— Thầy có biết người gái ấy là con ai chăng?
Tên thơ ký nghe hõi thì nghỉ thầm rằng:
— Đéo hỏa, cha nầy muốn trổ mòi dê rồi, thây kệ, mình gò lão kiếm tiền xài chơi, ở đời phải bợ đở cho lanh, thì kiếm ăn mới đặng, nghỉ rồi day lại thưa rằng:
— Bẫm quan lớn, cô gái nầy tên là Ngọc-Sương, con của một ông nho học, tên ông là Cử khôi, cũng