— Cháu hãy lại ra mắt Điện-Hạ đây đi, Điện-Hạ đây là người kế nghiệp cho chúa Nguyễn Đức Duệ-Tôn.
Tên ấy lật đật bước lại, cúi đầu làm lễ, rồi đứng ra một bên, liếc mắt nhìn Đức Nguyễn-Ánh, còn Đức Nguyễn-Ánh cũng ngó người ấy châm chỉ và hỏi rằng:
— Tráng-sỉ quí danh là chi?
— Bẩm Điện-Hạ, tôi tên gọi là Nguyễn-hữu-Thoại.
— Ta nghe Hòa-thượng nói ngươi có đi tùng chinh theo binh Xiêm-La phải chăng?
— Bẩm Điện-Hạ, tôi có đi tùng chinh theo binh Xiêm ba năm.
— Vậy thì nhà người chắc là thông thuộc binh tình địa thế của Xiêm nhiều lắm phải chăng?
— Bẩm tôi cũng thông thuộc một ít.
— Vậy ngươi hảy vui lòng theo ta, mà giúp đở nước nhà, trong cơn hoạn nạn, đặng ráng sức dẹp loạn phò nguy cùng ta, mai sau may đặng khôi phục cơ đồ, thì cái công nghiệp của tráng-sỉ cũng được chép ghi thanh sử, và tiếng để ngàn thu, như vậy đã chẳng mai một cái tài danh của người, mà lại được vinh diệu với nước non tổ quốc.
Nguyễn-hữu-Thoại nghe Đức Nguyễn-Ánh nói vậy, lòng rất vui mừng, rồi trả lời rằng:
— Nếu Điện-Hạ có lòng cố cập, thì hạ thần sẽ hết sức theo Điện-Hạ mà giúp đở tay chơn, dầu vạng khổ thiên lao, cũng chẳng nài khó nhọc.