Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/23

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 5 —

trì huởn lâu ngày, thì thiếp e sớm muộn cũng chẳng khỏi vào tay quân nghịch.

Vậy xin phu-quân lo liệu thế nào, đặng mau mau tìm phương lánh nạn thì mới được.

Người thanh-niên kia nghe rồi gặt đầu và đáp rằng:

— Nàng hảy yên tâm, sự ấy ta đã lo liệu trước rồi, không sao phòng ngại, khuya nay chừng lối canh tư, chúng ta sẽ tìm qua xứ khác mà trú ngụ; nói rồi, kế thấy hai người mặc đồ đen ngoài cửa hăm hở bước vô, mổi người đều mặt vỏ phục gọn gàn, và bên lưng mang một cây gươm trường, tay cầm một ngọn roi ngựa, bước ngay tới trước người thanh-niên, rồi cung tay cúi đầu thi lể.

Người thanh-niên nầy nghiêm sắc mặt và hỏi rằng:

— Hai ngươi có việc chi cẩn cấp, hãy nói mau đi.

Một người kia bước tới bẫm rằng: Bẩm lịnh bà và điện-hạ, có quân giặc gần tới.

Người thanh-niên kia nhiếu mày, đứng dậy cách lẹ làn rồi hỏi:

— Quân nghịch đã tới đâu?

— Thưa, đã tới địa phận rạch mân-thít.

— Quả thật thế chăng?

— Thưa quản thật như thế.

— Quân nghịch nhiều ít thế nào?

— Thưa độ chừng vài đội binh bộ.

Người thanh-niên đứng sững, ngẩm nghỉ trong trí một chút rồi hỏi rằng:

— Quân tuần phòng của ta ở đâu?