Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/22

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 4 —

Con ôi! thảm khổ là dường nào đó con, chú con và em con đã bị tay quân nghịch giết rồi, và cái cơ đồ cũa tổ phụ ta sáng tạo mấy đời, nay cũng bị chúng nó chiếm đoạt hết cả, làm cho mẹ con ta ngày nay phải ra thân lưu lạc phong trần, ăn sầu uống thảm. Con ôi! cái thù nầy là thù chẳng đội trời chung, biết chừng nào trông mong trả đặng? mẹ nghỉ chừng nào lại càng đứt ruột đau lòng lắm con!! Nói rồi lại rưng rưng hai hàng giọt lệ.

Người thanh niên kia nghe rồi, day lại vòng tay thưa rằng: Thưa lịnh mẹ, người đời có lúc thạnh suy, mà cũng có khi bỉ thời, ấy là lẽ thường, xin lịnh mẹ tịnh dưởng tâm thần, bớt lòng phiền muộn, để mặc con ra sức lo toan, họa may trời có lòng thương, thì ngày kia cũng được thiên tùng nhơn nguyện.

Kế đó nàng gái ngồi bên kia cũng lau nước mắt rồi day lại thưa rằng:

Mẹ ôi! thật nghĩ lại cái cảnh ngộ cực khổ gian nan ngày nay thì biết bao là buồn thảm! Khi nào thì lầu son các tía, gấm phủ màng che, còn bây giờ sao lại chải gió dầm mưa, ăn nhờ ở đậu, cực khổ cho mẹ con ta biết là dường nào? Nghĩ mà câm hờn nuốt giận, tiếm ruột bầm gan với đứa nghịch thù, không bao giờ nguôi đặng Rồi day lại ngó người thanh niên mà nói tiếp rằng:

Phu-quân ôi! thiếp nghe rằng quân nghịch sai người mật thám, rải khắp các nơi, đặng tìm kiếm chúng ta mà giết cho tuyệt kỳ hậu hoạn. Vậy thì chổ nầy là chổ chúng ta tạm đở vậy thôi, nếu ở đây