Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/21

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 3 —

Lúc bấy giờ, trong nhà ấy có một người thanh-niên, trạc chừng mười tám tuổi, xem diện mạo tõ ra một người anh phong tuấn duật, cốt cách phi thường, sống mũi thẵng mà cao, tròng mắt long-lanh, hiện ra mấy ánh hào quang chói sáng, trán cao mày rậm, mặt trắng môi hồng, hình trạng chắc chắn khôi ngô, xem ra có vẻ anh hùng khí tượng, thật là một người tướng mạo đường hoàn, dung nghi tề chỉnh. Đầu bịt một khăn vàng, mình mặt một cái vỏ bào trắng, chưn mang một đôi võ hài đen, bên lưng đai một thanh gươm, vỏ bạc cáng vàng, dọi với bóng đèn, chói ra nhấp nhán. Người ấy đương ngồi dựa bàn, chống tay bên má, sắc mặt có vẻ âu sầu, ngó chăm chăm xuống đất, dường như đương trầm tư nghỉ nghị đều chi trong trí vậy.

Phía một bên, lại có một nàng tuổi vừa hai chín, hai môi đỏ hồng như màu yên chi, nước da trắng tươi như bông bạch phấn. Xem ra có cách yểu điệu thanh bai, thật là một người thục nử giai nhơn, trâm anh đài các, đương ngồi mắt ngó lơ là ra cữa, lẵng lặng làm thinh. Tợ hồ có việc chi nghỉ ngợi trong lòng, tràng ra một vẻ sầu dung, làm cho màu hoa giã dượi.

Chính giữa, lại có một người đàn bà tuổi chừng năm mươi, sắc mặt cũng có vẻ âu sầu thảm đạm, tay cầm một vuôn khăn lụa trắng, đương chậm lâu nước mắt, rồi cũng lẵng lặng không nói đều chi, một lát bà ấy day lại ngó người thanh-niên kia mà nói rằng: