Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/20

Trang này cần phải được hiệu đính.
— 2 —

Lúc bấy giờ, tại Cầnthơ có một ngôi nhà, ở gần mé Hậu-giang, tuy chẳng phải là nhà hào gia cự phú, song xem có vẻ thanh-lịch u nhàn, giửa nhà có để một bàn tròn, trên bàn có trãi một tấm khãm đõ, lại có ít quyển sử, truyện, thi, thơ, văn phòng tứ bửu, hai bên thì để một bộ trường kỷ, với ít cái đôn sành, còn chung quanh ngôi nhà, có một cãnh vườn, trồng đủ thứ cây trái bông hoa, trước sân có xây một hòn giã sơn, bên thì đễ ít chậu kim quít, thanh tùng; bên lại trồng ít bụi mai, lang, cúc trước, xem rất thú vị.

Ngoài vườn trồng một vuôn tre, bốn phía sùm sề, cây yêm lá rậm; nhà nầy là nhà của một ông quan hồi hưu, cất đễ dưởng nhàn, trong lúc tuổi cao tác yếu.

Trong một đêm kia, vào khoãn canh hai, trăng sáng lờ mờ, mưa tro rải rắc, đầu làng lặng lẻ, cúi xóm vắng tanh, chỉ nghe nhửng tiếng chó sủa ma, vẳn vẵn bên rừng, mèo kiếm bạn, ngao ngao xó bụi, dây lâu, bổng nghe xa xa, mỏ sải tụng kinh cốc cốc, thỉnh thoản lại nghe tiếng chuông nhà phật bon bon.

Cái tiếng mỏ tiếng chuông nầy, đối với người thường cãnh thường, thì nghe ra như nhắc nhở như khuyên răng; mà đối với người buồn cãnh buồn, lại nghe ra như thảm, như sầu, như than, như khóc. Ấy là:

Tiếng chuông sấm-hối răng trần-tục,
Giọng mỏ từ-bi tỉnh mộng hồn.

Thật là một cãnh đêm vắng canh khuya, xem rất yêm điềm buồn bực.